Bệnh viện Nhi Đồng 1
Thực tập - 01/08/2007
"Giờ tôi mới cảm thấy mấy năm qua tôi đã không làm được gì cho con mình" - đó là lời của một bà mẹ trẻ khi nói về đứa con 5 tuổi bị căn bệnh tâm lý. Bà mẹ rơm rớm nước mắt, tự trách mình có lỗi với con vì không phát hiện bệnh của con sớm, không điều trị kịp thời, cứ lao vào kiếm tiền mà ít ở cạnh con. Còn đứa bé nào có hiểu lòng người mẹ, nó cũng nào muốn thế, nó có hiểu gì đâu. Nhìn những đứa trẻ khác gọi "ba, mẹ...", chơi trò này thứ kia, còn con mình chỉ thích miếng plastic và đưa lên miệng để cắn, cứ ú ớ mà không thể nói lời nào.... Đối với nó không có thứ gì là quan trọng. Hỏi ai không xót xa khi thấy con mình 5 tuổi mà tuổi khôn chỉ là của đứa bé 1 tuổi. Đau xót!!!